Về vấn đề mà Yukiko đã đặt ra, trong lòng mọi người đều biết, và có thể nói bằng một câu: Ai cũng hiểu tình huống ở nhà trẻ Tây Sơn. Nếu thật sự một chút vấn đề cũng không có, người nào cũng khó mà tin được.
Hơn nữa, có hay không chuyện bệnh dịch chỉ bộc phát ở nhà trẻ Tây Sơn mà không phải ở nơi khác, quả thật rất khó mà xác định. Cho nên, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Khương, xem hắn trả lời như thế nào. Nếu trả lời hợp lý, hiển nhiên mọi chuyện sẽ không thành vấn đề.
Nhưng nếu không trả lời hợp lý, trong buổi họp báo được truyền hình trực tiếp này xuất hiện vấn đề, cái được không đủ bù cái mất.
Đương nhiên, trong tình huống như vậy, muốn qua loa cũng rất dễ dàng. Dù sao ai cũng không có biện pháp chứng thực chuyện này. Chỉ cần Tổ trưởng Giang đừng phạm sai lầm là được.
Nhưng Tổ trưởng Giang dường như rất có hứng thú với Yukiko, khiến cho mọi người có chút lo lắng, sợ Tổ trưởng Giang trúng mỹ nhân kế thì xem như xong đời.
Tiền Ngọc Minh và giáo sư Bạch Quý bên cạnh cũng cảm thấy khẩn trương, sợ Giang Khương nói sai một câu, như vậy sẽ tiêu đời ngay. Nhưng thật ra hai người cũng không quá lo lắng. Ít nhất, căn cứ vào cảm giác ở chung với Giang Khương mấy ngày nay, qua loa vài câu vừa nãy, theo lý hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn thoáng qua người phụ trách hiện trường cách đó không xa, nói:
Nghe Giang Khương nói xong, người phụ trách kia vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ánh mắt Giang Khương đảo qua những phóng viên đang nhìn mình chằm chằm, sau đó tập trung vào người Yukiko, cười nói:
Đối với điều này, tôi có thể cam đoan.
Anh cam đoan như thế nào?
Thấy Giang Khương tự tin như vậy, Yukiko cười lạnh trong lòng. Ai cũng có thể nói như vậy, nhưng muốn chứng minh, tuyệt đối không đơn giản. Cho dù cô không bắt được sơ hở của đối phương, nhưng chỉ cần dân chúng hoài nghi chuyện này, mục đích xem như đạt được.
Cho nên, Yukiko cười lạnh nhìn Giang Khương, xem đối phương trả lời như thế nào.
Thấy nụ cười khiêu khích của Yukiko, Giang Khương âm thầm cảm thán. Năm đó, Michiko cũng nhìn hắn như vậy, nghĩ không ra mới được bao lâu, lại đến cô em gái của cô nhìn hắn. Hai chị em nhà này đúng thật là giống nhau.
Giang Khương chậm rãi dựng thẳng thân hình, nhìn Yukiko, nói:
Nếu Yukiko tiểu thư cho rằng như vậy, vậy thì để tôi nói cho cô biết một việc.
Việc gì?
Yukiko cau mày. Cô không tin Giang Khương có thể xuất ra thứ có thể chứng minh chuyện này.
Giang Khương trầm giọng nói:
Giang Khương vừa nói ra, trong sân liền ổn ào hẳn lên. Ai cũng không nghĩ đến lại nghe được một tin tức bùng nổ đến như vậy. Cán bộ cao tầng như Bộ trưởng Đào cũng bị cách ly quan sát, vậy thì còn có ai có thể ngoại lệ nữa?
Sắc mặt Yukiko hiện lên vẻ khó tin. Cô biết rõ Bộ trưởng Đào có địa vị và quyền lực như thế nào ở Hoa Hạ. Nếu ngay cả ông cũng bị cách ly theo dõi, vậy thì không còn nghi ngờ gì thêm nữa.
Nói đến đây, Giang Khương nhìn Yukiko một lát rồi nói tiếp:
Nhìn chàng thanh niên vẫn mỉm cười, Yukiko cắn môi lắc đầu, sau đó ngồi xuống.
Cô biết rất rõ, đến tình trạng này, trên cơ bản đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy Yukiko đã ngồi xuống, Tiền Ngọc Minh, giáo sư Bạch Quý và người phụ trách hiện trường đều thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt xinh xắn của Yukiko hiện lên sự ngưng trọng, vẫn nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt tò mò, nhưng cô vẫn ngồi im, không còn động tác gì khác.
Không còn Yukiko phá rối, buổi họp báo thuận lợi kết thúc. Tất cả các phóng viên đều đến chỗ của nhân viên công tác nhận một bản tư liệu về các bệnh nhân. Yukiko cũng không ngoại lệ.
Người phụ trách hiện trường nhìn thấy Yukiko theo dòng người bước ra ngoài, hận đến nghiến răng, sau đó cầm điện thoại nói:
Nghe được mệnh lệnh truyền đến từ tai nghe, những người mặc đồ đen đứng ngoài cửa đều lặng yên tản đi.
Yukiko nhìn thấy đám người áo đen đã rời đi, gương mặt hiện lên nụ cười lạnh.
Cô vừa đi vài bước, liền quay đầu nhìn Giang Khương đang đứng nói chuyện với mọi người trên đài, ánh mắt hiện lên thần sắc quái dị.
Lúc này, Giang Khương dường như cũng cảm nhận được điều gì đó liền quay đầu nhìn sang. Sau khi nhìn thấy Yukiko, khóe miệng vểnh lên.
Sau khi buổi họp báo chấm dứt, ngồi trong phòng làm việc, Phó thủ tướng Tề cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ ông ta có căng thẳng đến cỡ nào, buổi họp báo cũng đã xong. Còn về tình huống sau đó, không phải ông có thể khống chế được. Hơn nữa, Giang Khương nói rất chắc chắn, khẳng định bệnh dịch sẽ không xảy ra vấn đề, điều này làm cho Phó thủ tướng Tề không nhịn được mà có chút tin tưởng.
Nghĩ đến đây, Phó thủ tướng Tề có chút căm tức, mắng thầm trong lòng:
Ngoại trừ những người ở Bắc Kinh chú ý đến sự kiện này, tại Tây Bắc cách xa hàng nghìn dặm, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang nhìn Giang Khương trên tivi.
Hai hàng lông mày cau lại, ẩn dưới là đôi mắt lóe lên hàn quang.
Reng reng reng. Nghe được tiếng chuông điện thoại truyền đến, vị Tướng quân liền nhấc máy:
Alo!
Tướng quân, người của chúng ta vừa mới xác nhận một tin tức. Tại một khách sạn cách bệnh viện Ba quân chủng, khoảng hai ba giờ trước đã xảy ra một cuộc chiến. Theo biểu hiện, hẳn là có liên quan đến Miêu đại sư.
Vị tướng quân nắm điện thoại thật chặt, hai mắt nheo lại, lãnh đạm nói:
Miêu đại sư thế nào rồi?
Căn cứ theo điều tra, Miêu đại sư hẳn đã bị giết chết rồi.
Bên kia vội vàng đáp.
Nghe được lời này, vị Tướng quân thở hắt ra, sau đó chậm rãi gật đầu:
Tốt, đáng chết thì sẽ chết, như vậy mới không phiền toái. Bây giờ theo dõi tên tiểu tử kia cho tôi. Một khi có cơ hội thì xuống tay.
Vâng.