Giang Khương phất tay, ra hiệu Trương Nhạc có thể đi, sau đó tiếp tục xem sách. Gần đây hắn xem sách rất loạn xạ. Từ cơ sở đến khoa học lâm sàng. Bây giờ chuyển qua chuyên khoa. Mấy tháng đã xem mấy chục quyển sách, khiến cho Hồ lão phải kinh ngạc.
Nên biết rằng, một người bình thường nếu muốn tìm hiểu về một loại bệnh, ít nhất phải cần hơn hai tháng. Nhưng Giang Khương chỉ cần có một tuần đã chuyển sang loại bệnh khác.
Nếu không phải biết Giang Khương không phải là loại người giả vờ giả vịt, và đổi lại thành Trương Nhạc, Hồ lão đã sớm dùng sách quật cho mấy cái rồi.
Giang Khương đang xem sách, một người từ bên ngoài bước vào. Nghe được tiếng bước chân không quen thuộc lắm, Giang Khương còn tưởng rằng là người bệnh đến khám, lại nghe người nọ nói:
Giang Khương, tôi muốn nói chuyện với anh.
Chẳng lễ phép gì cả.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Du Chánh, Giang Khương cau mày, nói.
Trương Du Chánh cũng cau mày, có chút buồn bực.
Giang Khương phẩy tay, giống như đuổi ruồi:
Nhìn động tác của Giang Khương, hai mắt Trương Du Chánh lóe lên, nói:
Nghe được lời này, Giang Khương im lặng, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Trương Du Chánh:
Được rồi, chuyện gì?
Nếu anh thích Tuyên Tử Nguyệt, vậy anh hãy buông tha cho Thanh Linh.
Trương Du Chánh tức giận nói:
Anh có biết Thanh Linh vì anh mà khổ sở biết bao nhiêu không?
Chuyện của tôi và Từ Thanh Linh liên quan gì đến cậu?
Giang Khương nhìn Trương Du Chánh.
Giọng nói Trương Du Chánh có chút tăng cao, khiến anh Hoàng phòng ngoài cũng phải liếc nhìn vào.
Giang Khương mỉm cười xua tay với anh Hoàng. Nhìn anh Hoàng biến mất khỏi cửa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Trương Du Chánh, lãnh đạm nói:
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Giang Khương, Trương Du Chánh muốn nói rồi lại thôi. Y cũng biết, y không có quyền nói bất cứ điều gì trước mặt Giang Khương. Hết thảy xem ra, mọi chuyện đến xuất phát từ Từ Thanh Linh. Là cô chủ động đến với Giang Khương, chứ Giang Khương thì không.
Nhìn Trương Du Chánh tức giận biến mất ngoài cửa, Giang Khương im lặng hồi lâu, sau đó cười khổ. Kỳ thật Trương Du Chánh nói không sai, nếu hắn đã không làm được gì, vậy thì buông Từ Thanh Linh ra, chỉ là hắn làm thế nào để buông? Hắn có bằng lòng buông tay hay không? Cho dù bằng lòng, vậy nên làm thế nào? Làm cho cô ấy không còn tưởng nhớ đến hắn, chấp nhận Trương Du Chánh?
Nhẹ nhàng thở ra, Giang Khương cúi đầu, bắt đầu đọc sách.
Chỉ là mới đọc được đến trang thứ ba, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân này, Giang Khương chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt vừa ngưng trọng lẫn đề phòng.
Tiếng bước chân đến cách Giang Khương không xa, hắn liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua người này, sau đó cười nói:
Xin mời sang bên này ngồi.
Bác sĩ Giang khách sáo rồi. Tôi không phải đến xem bệnh.
Người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm, khí định thần nhàn mỉm cười nói với Giang Khương, cũng không ngồi xuống bên cạnh Giang Khương mà bước sang ghế chờ khám bệnh.
Nhìn đối phương ngồi ở ghế chờ, cũng không ngồi vào ghế khám, sắc mặt Giang Khương có chút thả lỏng. Mặc dù hắn không cảm giác được đối phương có sát khí, nhưng khí tức trên người đối phương rất cường đại. Khi đối phương mới bắt đầu bước vào phòng khám, hắn đã cảm nhận được rồi.
Nếu trên người đối phương không có sát khí, hơn nữa cố ý ngồi cách một khoảng cách, cộng thêm chút khách khí, tạm thời hắn không cần lo lắng, liền hỏi:
Vị tiên sinh này, không phải đến xem bệnh, vậy ngài đến tìm tôi có việc gì?
Tôi họ Tuyên, là bác cả của Tử Nguyệt.
Người đàn ông trung niên nói.
Giang Khương mở to mắt nhìn người đối diện, có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không khỏi cười khổ. Hắn không ngờ động tác của nhà họ Tuyên lại nhanh như vậy.
Nếu đối phương đã tự báo thân phận, Giang Khương tất nhiên là không thể duy trì sự bình thản, vội vàng đứng dậy, mỉm cười nói. Đồng thời bước đến bên cạnh rót một tách trà nóng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống cái bàn nhỏ bên cạnh.
Sau khi mời trà xong, Giang Khương mới trở lại vị trí của mình, cười nói:
Người đàn ông mỉm cười, đứng lên, chắp tay nói với Giang Khương:
Nghe là hai việc, trong lòng Giang Khương lại cười khổ, nhưng thấy đối phương chắp tay, hắn vội vàng đứng dậy chắp tay đáp lễ:
Tuyên bá bá khách sáo rồi. Đó chỉ là trùng hợp, không tính là gì.
Không thể nói như vậy.
Người đàn ông nói tiếp:
Nói xong, liền móc từ trong túi ra một phong bì khá mỏng đặt lên trên bàn khám bệnh của Giang Khương, nói:
Nhìn phong bì trên bàn, hai mắt Giang Khương nheo lại, rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên, âm thầm thở dài:
Thấy Giang Khương không từ chối, người đàn ông trung niên có chút sửng sốt, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, ông hơi rùng mình. Chàng thanh niên này quả thật không đơn giản, đã đoán được ý định của ông.
Nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương đã nhận lễ, vậy chuyện kế tiếp cũng dễ nói hơn.
Lập tức ngồi xuống, bưng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói:
Chuyện thứ hai cũng là vì Tuyên Tử Nguyệt.
Ồ?
Giang Khương ngồi xuống ghế, tò mò hỏi.
Người đàn ông mỉm cười nói.
Mặc dù đã sớm đoán được đối phương sẽ nói chuyện gì, nhưng Giang Khương vẫn không khỏi cau mày, nói:
Tôi biết. Vị hôn phu của Tử Nguyệt chính là Tề Nhạc Minh.
Ồ, bác sĩ Giang cũng biết? Vậy thì tốt quá.
Sắc mặt người đàn ông khẽ động, dường như có chút ngoài ý muốn:
Nhìn người đàn ông trung niên muốn nói rồi lại thôi, Giang Khương mỉm cười, gật đầu:
Tôi hiểu rồi. Tuyên bá bá cứ yên tâm, tuy hai ngày qua có chút đồn đãi nhưng cũng chỉ là hiểu lầm.
Hiểu lầm là tốt rồi. Haha.
Nghe Giang Khương nói, người đàn ông trung niên mỉm cười. Thần sắc vốn có chút lạnh lùng cuối cùng cũng tan đi, nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, không quấy rầy bác sĩ Giang nữa. Tôi xin phép về trước.
Nào dám. Được Tuyên bá bá cố tình đến đây một chuyến, thật sự là ngại quá.
Thấy đối phương muốn đi, Giang Khương cũng đứng lên định tiễn.
Người đàn ông bắt tay Giang Khương, cười nói:
Lần sau hoan nghênh bác sĩ Giang đến nhà chúng tôi làm khách.
Nhất định, nhất định.
Giang Khương mỉm cười đáp lại.
Anh Hoàng đứng trong phòng thuốc, tò mò nhìn Giang Khương vui vẻ tiễn vị khách kia, có chút nghi hoặc nhưng rồi trở nên thư thái. Mặc dù người kia ngồi chiếc xe hơi rất sang trọng, nhưng bác sĩ Tiểu Giang ngay cả thủ trưởng ở Bắc Kinh cũng có thể đưa đến cửa, đúng là rất nể mặt rồi.
Nhìn người đàn ông trung niên biến mất sau cánh cửa, ý cười trên gương mặt Giang Khương liền biến mất.
Hắn bưng tách trà trên bàn khám bệnh nhấp một chút, nước trà hơi lạnh. Ánh mắt hắn nhìn phong thư trên bàn thật lâu, sau đó mỉm cười.
Tiện tay mở phong thư, không ngoài ý muốn, bên trong là một tờ chi phiếu.