Ông cụ vừa thu dọn bát đũa vừa nhìn Giang Khương nói.
Giang Khương bất đắc dĩ cười nói:
Con ở phòng khám dùng mất Lão sâm hơn ba mươi năm của sư phụ, cũng không tiện bảo người ta đưa tiền nên con định đi tìm một cây cho sư phụ…
Sâm hơn ba mươi năm?
Ông cụ nhíu nhíu mày, sau đó nói:
Chuyện này không dễ đâu, trừ cây sâm bốn mươi năm lần trước con tìm được ra, thôn chúng ta mấy năm rồi chưa từng thấy cây sâm nào trên ba mươi năm!
Không sao ạ… Con cứ tìm mấy ngày xem sao, nếu không tìm được thì thôi ạ…
Giang Khương cười nói:
Ông nội, ông cũng phải tin vào bản lĩnh của con mới được!
Được… Ông nội tin con là được chứ gì!
Vậy Tử Nguyệt cũng không đi chứ…
Ông cụ đột nhiên nhìn Tuyên Tử Nguyệt, mỉm cười nói.
Tuyên Tử Nguyệt cười ngọt ngào nói.
Ông cụ rất tinh mắt, vừa nhìn là biết vị Tuyên tiểu thư trước mặt này hình như có quan hệ không tồi với cháu nhà mình nhưng vẫn chưa đến mức độ đó.
Vậy nên dù ông cụ cảm thấy hơi quái dị nhưng vẫn cười sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, bạn của cháu mình, hơn nữa còn là lần đầu tiên đưa một cô gái xinh đẹp về, cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.
Tuyên Tử Nguyệt luôn bày tỏ sự cảm tạ và gần gũi của mình rất đúng mực, khiến Giang Khương hận đến ngứa cả răng. Khi ở trước mặt hắn, chưa bao giờ thấy cô nàng này đối xử với người khác tốt như vậy.
Giang Khương đứng dậy vươn vai, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.
Tuyên Tử Nguyệt nghĩ một lát rồi cười nói:
Đương nhiên là cùng anh lên núi rồi…
Được… Nhưng cô phải thay quần áo đi…
Giang Khương nhìn nhìn chiếc váy dài của Tuyên Tử Nguyệt, sau đó lại nhìn nhìn đôi giày, ừm, là một đôi giày vải màu trắng, bẩn mất thì hơi tiếc…
Tuyên Tử Nguyệt cười nói.
Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:
Đợi Tuyên Tử Nguyệt thay quần áo đi ra.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt mặc một chiếc quần bò, cộng thêm một chiếc áo khoác mỏng và đôi giày chơi bóng, lúc này Giang Khương cũng phục rồi, cô nàng này mang đầy đủ thật đấy.
Ông cụ ở phía sau đuổi phía sau dặn dò.
Giang Khương vừa đáp lời, vừa bất đắc dĩ thầm nghĩ:
Tuyên Tử Nguyệt cả đường đi theo Giang Khương lên núi từ phía sau, cô nàng vừa đi vừa có vẻ rất tùy ý hỏi:
Giang Khương, tôi nhìn thấy trong nhà chính nhà anh có thờ thần phật, hình như không phải là tượng bình thường.
À… Đấy là thờ Tổ sư gia nhà tôi…
Giang Khương tùy ý cười nói:
Nhà tôi là trung y tổ truyền, không biết đã truyền bao nhiêu đời rồi, dù sao thì ông cụ nhà tôi cũng không nói chi tiết với tôi…
Tổ sư gia? Truyền rất nhiều đời rồi?
Tuyên Tử Nguyệt sáng mắt lên, sau đó nói:
Giang Khương đi phía trước, ánh mắt hơi sững lại, sau đó cười nói:
Đúng vậy… Chỉ truyền lại Ngũ Cầm Hí giúp thân thể khỏe mạnh, còn cả y thuật thất truyền hơn nửa… Rất đáng tiếc đúng không!
Ừ…
Tuyên Tử Nguyệt đi phía sau khẽ gật đầu nói:
Nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt nhắc đến điều này, Giang Khương khẽ cười, đúng vậy… Đương nhiên có một bộ, chỉ là tôi cũng vừa mới tìm thấy mà thôi.
Nhưng Giang Khương cũng không nói gì, chỉ cười đi về phía chỗ khóm trúc bương quen thuộc kia, sau đó lấy một con dao từ gùi ra, nhẹ nhàng chặt mấy thân trúc to bằng ngón tay cái, lột bỏ cành lá, lại dùng dao tước thành hai đoạn sắc nhọn rồi bỏ vào trong gùi.
Tuyên Tử Nguyệt nhìn những thanh trúc dài khoảng một mét mà Giang Khương làm ra, có chút tò mò hỏi.
Giang Khương cười cười nói:
Dứt lời, hắn lại vẫy vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt, nói:
Tuyên Tử Nguyệt không hổ là người từng luyện qua, đi theo phía sau Giang Khương, cả đường leo lên núi không hề bị bỏ lại phía sau. Hai người khó khăn lắm mới leo lên đến một bãi đất bằng phẳng ở giữa sườn núi. Tuyên Tử Nguyệt đứng trên một hòn đá lớn, nhìn thôn làng đã trở nên nhỏ bé dưới chân núi, hít sâu một hơi, sau đó duỗi hai tay ngửa đầu hít thở. Cô nàng để mặc gió núi khẽ thổi qua hai má, thổi mái tóc dài của mình khẽ bay bay.
Giang Khương đứng phía sau, nhìn đôi chân dài thẳng tắp trước người mình, còn cả vòng eo mảnh khảnh bên trên, hắn không nhịn được khẽ hít một hơi, lắc đầu thầm than: “Đúng là một yêu nghiệt cấp họa thủy…”
Giang Khương bất đắc dĩ thúc giục nói.
Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn núi cao dày đặc phía sau, bất đắc dĩ nói:
Lần đầu tiên người ta đến, anh cũng phải để tôi thuận tiện ngắm cảnh chứ…
Đợi đến lúc xuống núi cô tha hồ xem…
Giang Khương bất đắc dĩ nhìn vị đại tiểu thư này một cái, sau đó quay đầu liền đi.
Nhìn dáng vẻ này của Giang Khương, Tuyên đại tiểu thư đành quệt miệng, sau đó vội cất đôi chân dài đi theo phía sau Giang Khương.
Cô nàng cũng biết trước mặt Giang Khương mình có giả vờ đáng thương cũng vô dụng. Hơn nữa cô nàng cũng tự nhận chưa từng thua bất cứ người đàn ông nào, lúc này đương nhiên là không chịu thua trước mặt Giang Khương.
Chỉ là sau khi lại đi theo một đoạn, Tuyên Tử Nguyệt mới cảm thấy hai chân mình hơi mỏi, xem ra leo núi sâu rừng già thật sự phải người quen như Giang Khương mới được.
Nhưng lúc này Tuyên Tử Nguyệt nhìn bóng dáng cao ngất phía trước có chút tò mò, Giang Khương trước mắt nhìn rất sạch sẽ, không hề giống người thường xuyên đi ở núi sâu rừng già. Hơn nữa Giang Khương nói tiếng Pháp rất lưu loát, hình như còn từng đi Pháp rồi nhưng nhà hắn lại ở thôn quê hẻo lánh như vậy, nhìn hắn tuổi cũng không lớn. Lúc này Tuyên Tử Nguyệt thật sự có chút nghi hoặc, không biết đâu mới là khuôn mặt thật của Giang Khương.
“Hơn nữa hình như kính của tên này cũng dùng để ngụy trang, lần trước mình cũng không để ý hắn không đeo kính nhìn như thế nào… Lát nữa có cơ hội nhất định phải xem xem…”
Tuyên đại tiểu thư nghĩ vậy.
Giang Khương đi một đường, không ngừng nhìn quanh, dù mới bước vào rừng già, tỷ lệ tìm được Lão sơn sâm không cao nhưng chưa biết chừng lại may mắn gặp được.
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò nói:
Anh tìm cái gì thế!
Tìm sơn sâm chứ sao…
Giang Khương đẩy đẩy kính mắt, sau đó nói:
Không phải tôi đã nói rồi à, đi tìm Lão sơn sâm!
Chỗ các anh cũng có Lão sơn sâm sao?
Nghe thấy Lão sơn sâm, Tuyên Tử Nguyệt sáng mắt lên, sau đó tò mò nói.
Giang Khương hơi ngẩng đầu lên, híp mắt hít thở, hy vọng có thể thu được chút gợi ý nhưng hắn chẳng có cảm giác gì cả, xem ra xung quanh đây không có Lão sơn sâm gì hết. Hắn lập tức sải đôi chân dài đi sâu vào bên trong rừng.
Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng theo sát phía sau Giang Khương, cô ta biết trong núi sâu rừng già này không được để bị lạc người, nếu lạc người thì đến lúc đó muốn ra ngoài cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cô ta đi theo phía sau Giang Khương, nhìn Giang Khương cứ nhìn xung quanh như vậy rồi lại mặc kệ không để ý tiếp tục đi về phía trước, có chút tò mò hỏi:
Anh như thế này là tìm được Lão sơn sâm sao?
Tìm được… Chúng tôi thường xuyên đi hái thuốc, đương nhiên có thể phán đoán đại khái nơi nào có sâm, nếu không nếu không nếu phải đi lật tìm từng nơi một thì mấy này chưa chắc đã tìm được một cây dùng được…
Lúc này Giang Khương dõng dạc chém gió.
Tuyên Tử Nguyệt có chút cau mày nghi hoặc nói:
Sao tôi nghe người hái thuốc bên phía Trường Bạch nói còn phải cẩn thận mới có thể tìm được thuốc tốt, chẳng lẽ bên các anh không giống sao?
Hả…
Giang Khương thật không ngờ Tuyên Tử Nguyệt lại còn từng tiếp xúc với người hái thuốc, lập tức không dám chém bừa nữa, cười khan hai tiếng nói:
Thật ra cũng gần như nhau, có điều chúng tôi quen với núi này rồi nên không cần mất nhiều công sức như vậy!
Oh…
Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau lúc này mới cái hiểu cái không gật đầu.
Lại đi qua hai đồi nhỏ, lúc này Tuyên Tử Nguyệt ở phía sau đã thở hổn hển, giơ tay cởi áo khoác trên người, kêu lên:
Giang Khương quay đầu lại, giơ tay nhận lấy áo khoác của Tuyên Tử Nguyệt, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên áo, lại hít hít rồi mới cười mặt quỷ đặt vào gùi, nói:
Thơm thật đấy…
Sắc lang…
Nhìn thằng nhãi này bỗng nhiên bày ra dáng vẻ say đắm, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được trợn mắt nói.
Giang Khương vừa đi vừa cười hì hì nói.
Tuyên Tử Nguyệt khinh thường hừ lạnh hai tiếng.