Cảm giác được luồng hơi thở khác thường kia dâng lên, Sư Khung nhanh chóng đi ra khỏi lều vải, nhìn về phía trụ sở Long Sơn xa xa, ánh mắt lộ một tia tức giận.
Sư Khung lạnh lùng nói.
Hồ Mục run run khẽ áo bào đen bên người, nhìn luồng hơi thở càng ngày càng đậm truyền đến từ bên phía trụ sở Long Sơn, lông mi trắng hơi nhíu lại, thoáng trầm mặc một chút rồi nói:
Đại vương không cần lo lắng quá mức... Linh tinh điện hạ chỉ có giáng hình chiếu xuống, không dễ dàng phá phong ấn của Bích Lũy như vậy!
Khẳng định sao?
Sư Khung quay đầu nhìn về phía Hồ Mục, trầm giọng nói.
Hồ Mục khẽ gật đầu nói:
Tôi có thể cảm nhận được, đây đúng là hơi thở của điện hạ nhưng hơi thở không ổn định, hơn nữa tôi không cảm nhận được sự tồn tại của thần thức của nàng...
Nhân tộc kia chỉ lợi dụng một phương pháp nào đó kích thích phong ấn, khiến Linh tinh điện hạ miễn cưỡng hiển lộ ra mà thôi!
Nghe những lời này của Hồ Mục, Sư Khung cũng thoáng an tâm. Hồ Mục thân là tam vĩ hồ, hiển nhiên cảm nhận sâu sắc nhất với tổ thần hồ tộc.
Hồ Mục lạnh lùng nhìn về phía Lý Nguyên Bân một bên, nói:
Sắc mặt Lý Nguyên Bân thoáng khó coi, hơi chần chừ một chút, sau đó nói:
Hiện tại Giang Khương đã về đến nơi này, như vậy cường đông trụ sở này chỉ sợ là tương đối khó khăn!
Đương nhiên ta biết điều đó, nếu không thì cần hỏi ngươi làm gì?
Hồ Mục lạnh lùng nói. Y cũng không có thiện cảm gì với nhân tộc này. Nếu không phải cần mượn lực lượng của nhân tộc nay để yêu tộc có khả năng đặt chân trên thế giới mặt đất, y cũng không định để ý tới đối phương.
Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc, sau đó liền nói:
Trước mắt xem ra chỉ có hai biện pháp...
Ồ? Nói mau!
Sư Khung trầm giọng nói.
Hồ Mục và Sư Khung liếc nhau một cái, sau đó trầm giọng nói:
Ánh mắt Lý Nguyên Bân hơi lạnh lẽo, trầm giọng nói:
Những lời này của Lý Nguyên Bân vừa thốt lên, hai người Hồ Mục và Sư Khung trầm mặc một hồi, sau đó Sư Khung lắc đầu nói:
Nghe Sư Khung quả quyết phủ định như vậy, trong mắt Lý Nguyên Bân hiện lên một tia lo lắng, sau đó nói:
Vậy chỉ có phương pháp thứ nhất thôi!
Vậy được rồi... Hạ lệnh triệu tập hùng tộc đi!
Lúc này Hồ Mục lạnh lùng nói.
Trong trụ sở Long Sơn, hư ảnh Cửu Vĩ phía sau Giang Khương càng ngày càng rõ ràng, thậm chí trong mắt cũng dần dần có hồng quang lờ mờ hiện lên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đám người Hoàng Văn Hiên lộ vẻ vui mừng và bất ngờ.
Xem ra mỗi ngày vị thường ủy Giang này ăn nhiều linh dược như vậy cũng vẫn có hiệu quả nhất định. Chỉ cần vị thần linh yêu tộc này có thể thoát vây một lần nữa, nhưng vậy đối phương với cảnh cùng quẫn trước mắt cũng đơn giản hơn rất nhiều rồi.
Chẳng qua hư ảnh của Cửu Vĩ càng ngày càng rõ ràng, mọi người vẫn chỉ thấy ánh sáng đỏ trong mắt nó kia không có bất cứ dao động tình cảm gì, chỉ có một chút uy áp tồn tại. Điều này khiến đám người Hoàng Văn Hiên hơi thất vọng.
Phó chủ nhiệm Lý cảm thán khẽ.
Hoàng Văn Hiên cũng gật đầu khẽ, sau đó thở dài...
Trong mắt Hoàng Văn Hiên lóe lên vẻ sầu lo, nói:
Tôi đã xác nhận qua, thường ủy Giang đã đổi một nửa linh được trong viện rồi. Thậm chí hắn còn nợ viện mấy vạn điểm tích phân... Trong viện cũng không có nhiều linh dược cho thường ủy Giang tiêu hao như vậy!
Mấy vạn tích phân?
Nghe được con số này, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi hít sâu một hơi.
Nhiều tích phân như vậy, đổi lại là mình thì có cả đời cũng không trả nổi.
Nói đến đây, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi quay đầu nhìn về phía thế giới tăm tối kia, thở dài khe khẽ. Nếu có thể tiến vào bên trong thì tốt rồi. Chỉ có thế giới dưới lòng đất mới có nhiều linh dược tồn tại như vậy.
Thời gian trôi qua đi rất nhanh, hai ngày sau, rốt cục Giang Khương mới ra khỏi phòng, sau đó đi tới phòng thông tin trung tâm.
Gặp Từ Khải Liễu qua trung tâm thông tin, hắn vẫn hơi thất vọng. Bởi cho tới trước mắt, phương diện tình báo vẫn chưa có tin tức gì của cha con nhà họ Giang.
Trên màn hình, nhìn vẻ mặt Giang Khương hơi lo lắng, Từ Khải Liễu từ tốn trấn an.
Nghe những lời này, Giang Khương gật đầu đã hiểu, trong mắt lóe lên tia tàn khốc nhàn nhạt, nói:
Vậy cũng không cần lo lắng, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp!
Ừ...
Từ Khải Liễu gật đầu đáp:
Giang Khương đang định trả lời thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếp đập cửa dồn dập:
Lúc Giang Khương vọt ra khỏi cửa, nhìn tình huống phòng tuyến phía trước, lúc này không nén nổi hít sâu một hơi.
Chứng kiến cảnh này, Giang Khương không nén nổi mắng thầm một tiếng. Đám đá này có tính uy hiếp lớn với lan can hợp kim là điều không cần nói cũng biết. Đặc biệt là thành viên ngoại viện đứng trên tháp canh, chỉ không cẩn thận một chút liền có thể bị đá tảng đập trúng bị thương...
Chỉ có hai người tầng boongke có tính chất kháng đánh không tệ, trong thời gian ngắn cũng không sợ có vấn đề.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy, nhiều người gấu như vậy ném đá công kích, chỉ sợ các thành viên ngoại viện và hàng rào hợp kim kia sẽ không chịu nổi. Một khi phòng ngự ở đó yếu bớt, đối phương tiến công thẳng tới, hai tầng boongke kia không chắc ngăn nổi đám yêu tộc!