Phan Hiểu Hiểu đứng ngoài ban công chống tay trên lan can, cảm nhận gió biển thổi vào mặt, nhìn mặt biển xanh thẳm phía xa, mấy chiếc cano lao đi mang theo đuôi sóng trắng, mặt cảm thán nói.
Giang Khương nằm tắm nắng trên ghế bên cạnh, mắt cũng lười mở ra, hừ giọng nói.
Phan Hiểu Hiểu nghe Giang Khương nói vậy thì vội vàng nhào tới, ôm cánh tay Giang Khương nói.
Cánh tay Giang Khương bị ôm giữa vòng ngực căng tròn mềm mại không ngừng lay đọng khiến hắn cảm thấy rạo rực trong lòng, vội vàng dặn dò Diêu Nhất Minh.
Nghe Giang Khương nói vậy, Diêu Nhất Minh liền mỉm cười nhanh chóng đi hỏi.
Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Khương cho Diêu Nhất Minh đi hỏi thì đôi mắt to xinh đẹp lập tức sáng lên, chu miệng hôn lên mặt Giang Khương một cái, hưng phấn nói:
Tuyên Tử Nguyệt ở bên nhìn bộ dạng của Phan Hiểu Hiểu không kìm được lắc đầu cười khổ.
Eve lúc này đang ôm Tiểu Bảo ngồi chơi nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lại nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thấy giữa hai người không hề có vẻ gì khúc mắc thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Ngay cả mình nhìn thấy mà trong lòng cũng thấy chua chua, sao.
cô nàng này không có chút vẻ gì không vui vậy?
Động tác của Diêu Nhất Minh tương đối nhanh, nhanh chóng quay lại, nói với Giang Khương:
Trưởng ban... Ở đây còn ba biệt thự bỏ trống... Chúng ta có thể lựa chọn một căn!
A... Chúng ta đi xem đi, đi xem đi... Em phải chọn một căn...
Phan hiểu hiểu lập tức hưng phấn nhảy cỡn lên, nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, vui vẻ nói:
~ Tử Nguyệt, đi... Chúng ta cùng chọn đi!
Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.
--Ừm... Vậy em đi nhé. Em nhất định sẽ chọn một view đẹp nhất.
Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu vui vẻ ra ngoài cùng Diêu Nhất Minh thì lúc này mới thoải mái thở ra một hơi, đưa tay nhẹ nhàng gối đầu mình, nhìn biển
khơi phía xa, đột nhiên nói:
Tử Nguyệt... Em đi sắp xếp hành trình tiếp theo của chúng ta đi!
Hành trình kế tiếp?
Tuyên Tử Nguyệt hơi sững sốt một chút.
Giang Khương mỉm cười quay đầu nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt nói:
Em muốn đi nơi nào thì liệt kê ra, sau đó giao cho Nhất Minh, ngày mai chúng ta xuất phát...
Không sao, những việc anh được phân quản đều đã có người quản. Có chuyện họ chỉ cần gọi điện cho anh...
Khóe miệng Giang Khương khẽ nhếch lên, nhìn bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng đang trôi phía xa, trong mắt lóe lên tia mệt mỏi nói:
Nếu không ra ngoài một chuyến, hình như khá có lỗi với bản thân.