Mưa thật to, mưa rửa sạch đoạn đường đẫm máu. Mưa rửa sạch máu đường, song không xóa tẩy niềm cừu hận hằn sâu dấu vết trong lòng con người.
Phó Hồng Tuyết chạy cuồng loạn dưới cơn mưa trút nước.
Chưa bao giờ hắn chạy như vậy.
Mưa ướt sũng y phục hắn, giặt sạch những bệt máu trên y phục hắn.
Trường thảm chiến vừa qua ghi một ấn tượng nơi tâm khảm của hắn.
Hắn biết, chẳng bao giờ ấn tượng đó phai mờ.
Hắn giết người !
Từ trước đến nay, trong số người bị hắn giết, có bao nhiêu đáng được hắn giết ?
Và hiện tại ? Trong số hai mươi chín người đó, có bao nhiêu đáng được hắn giết ?
Trong chiến dịch năm xưa, một Quách Oai tham gia !
Giờ đây, hắn giết hai mươi tám mạng người bởi phải trừ đứa bé chết vì thanh đoản đao !
Hắn biết, mình hành động quá đáng.
Hắn không lùi được, bởi không thể tuyển chọn được !
Chính thanh đoản đao dồn hắn vào tư thế chẳng đặng đừng !
Nếu đứa bé chưa chết !
Có thể trường huyết chiến được tránh xảy ra !
Hắn có cảm tưởng thanh đoản đao đâm vào tim hắn, chứ không đâm vào yết hầu đứa bé.
Diệp Khai !
Thanh đoản đao là vật của Diệp Khai !
Tại sao chàng khai màn cho cuộc chiến phải diễn ra ?
Trước mặt hắn, có một tiểu khách sạn, hắn vào thuê một gian phòng, đóng kín cửa lại.
Đoạn, hắn nôn mửa. Mửa mãi.
Nôn mửa mãi, hắn run người, chứng kinh phong bộc phát, hắn ngã xuống, cuộn tròn thân hình.
Hắn oằn oại ngay trên vũng nước chua hôi vừa mửa ra.
Rồi hắn hoàn toàn mất trí giác.
Mưa càng phút càng to, không gian trong phòng càng lúc càng u ám. Chợt, cánh cửa sổ mở ra.
Nơi cửa sổ, một vật gì đen đen xuất hiện.
Một làm chớp lóe lên, tiếp theo là một tiếng nổ. Dưới làn chớp, vật đen đen hiện rõ.
Một gương mặt người. Người đó nhìn Phó Hồng Tuyết, nằm bất động trên nền. Thần sắc của y hết sức kỳ quái. Bi phẫn ? Cừu hận ? Khoan khoái ? Thống khổ ? Không ai phân biệt nổi.
Khi Phó Hồng Tuyết tỉnh lại, nhận thấy mình nằm trên giường, đắp chăn cẩn
Đèn đã được đốt lên. Đèn không sáng lắm, chiếu một bóng người lên tường, bóng đen, không có gì đặc
thận.
biệt.
Trong phòng của hắn có người !
Ai thế ?
Người đó ngồi sau ngọn đèn, vẻ trầm tư.
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn.
Người đó, là Thúy Bình.
Thúy Bình cũng đã thấy hắn nhìn. Nàng tiều tụy quá !
Nàng điểm nhẹ một nụ cười, hỏi:
Phó Hồng Tuyết cứng mình, không nói gì.
Làm sao nàng có mặt tại đây, một cách quá đột ngột ? Sao nàng lại xuất hiện đúng lúc này ?
Thúy Bình tiếp:
Giọng nàng êm dịu như lúc nào. Mường tượng họ không hề ly khai nhau trong thời gian qua.
Chẳng lẽ nàng quên niềm thống khổ bị bỏ rơi ?
Nàng có quên hay không, cái đó, tự nàng biết, riêng Phó Hồng Tuyết thì luôn luôn nhớ mãi !
Hắn thống khổ mãi mãi !
Bỗng, hắn chồm dậy, đưa tay chỉ cửa, hét:
Thúy Bình bình tịnh như thường. Nàng thấp giọng đáp:
Phó Hồng Tuyết gằn giọng:
Thúy Bình đáp:
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
Thúy Bình đáp:
Phó Hồng Tuyết run người lên:
Thúy Bình thốt:
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng, song rất cương quyết.
Phó Hồng Tuyết vừa thở gấp vừa đáp:
Thúy Bình dịu dàng tiếp:
Nàng không để Phó Hồng Tuyết nói gì, lại tiếp luôn:
Bằng hữu !
Cảm tình trước kia, thân mật như thế nào, chẳnglẽ giờ đây chỉ còn là một thứ hữu nghị suông ?
Bao nhiêu ân ái đã qua, cái đó chưa đủ cho cả hai đi xa hơn phạm vi bằng hữu
sao ?
Phó Hồng Tuyết nghe nhói ở tim.
Hắn buông mình xuống giường.
Thúy Bình thốt: - Tôi đã bảo, công tử nên ngủ đi một lúc, chờ cháo chín rồi, tôi gọi thức dậy mà
ăn.
Phó Hồng Tuyết nắm chặt đôi tay, cố gắng dằn cơn khích động.
Hắn muốn tỏ ra cho nàng biết là hiện tại, hắn bình tỉnh lắm. Hắn quên hết mọi việc. Hắn không còn thống khổ nữa.
Thúy Bình đứng lên, bước tới đắp chăn cho hắn, như lúc nào nàng săn sóc hắn.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
Thúy Bình mỉm cười:
Phó Hồng Tuyết thốt:
Thúy Bình lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Thúy Bình lại lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay:
Thúy Bình cười nhẹ:
đây !
Phó Hồng Tuyết cảm giác là mình từ chín tầng trời rơi xuống đất.
Xác còn nguyên, nhưng tim tan nát !
Lâu lắm, hắn mới hỏi:
Thúy Bình cười:
Phó Hồng Tuyết giữ giọng bình tịnh:
Thúy Bình lại cười:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Thúy Bình buông luôn:
Nàng lộ vẻ cao hứng.
Cao hứng vì cuối cùng vẫn có một tấm chồng.
Phó Hồng Tuyết thốt:
Thúy Bình tiếp:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Thúy Bình đáp:
Phó Hồng Tuyết cắn răng đến rướm máu, bật cười lạnh lùng, thốt:
Thúy Bình gật đầu:
Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất cao giọng:
Thúy Bình cười gượng:
Không đợi Phó Hồng Tuyết có chấp thuận hay không, nàng quay đầu, gọi liền:
ơi !
Húy !
Nàng gọi cái tên đó, nghe sao thân mật quá chừng, mường tượng trên đời không có tiếng nào trìu mến hơn.
Cửa phòng không cài then.
Một người đẩy cửa bước vào, liền sau khi câu nói của Thúy Bình dứt âm thinh.
Chừng như người đó đứng chực bên ngoài.
Y, tuổi không lớn lắm, mà cũng chẳng nhỏ, trạc độ gần bốn mươi thôi.
Gương mặt vuông, rắn rỏi, chứng tỏ một cuộc sống đầy gian khổ.
Vô luận là ai, cũng phải công nhận y là con người thành thật, chất phác.
Hạng người như Thúy Bình, khi có cái tâm hoàn lương, phần đông đều chọn một mẫu chồng như vậy cả.
Thúy Bình cười thốt:
Thì ra, Húy là tên riêng !
Y có vẻ khù khờ quá, hoàn toàn thuộc quyền sai sử của Thúy Bình.
Nàng day qua chồng, tiếp:
Vương Đại Hồng mỉm cười, vòng tay chào:
Nếu trước kia hẳn Phó Hồng Tuyết phát tác rồi. Bởi, khi nào hắn chấp nhận cho Thúy Bình có chồng ?
Nhưng bây giờ thì khác. Hắn đáp lại:
Thúy Bình thốt:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Thúy Bình tiếp:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Thúy Bình tiếp:
Giọng nàng trở nên chua chát:
Phó Hồng Tuyết phảng phất không nghe nàng nói gì. Mà cũng chẳng thấy nụ cười khổ sở của nàng.
Chừng như Vương Đại Hồng xốn xang áy náy, lẩm nhẩm:
Y muốn rút ống tay áo nơi tay Thúy Bình, song không dám.
Số người sợ vợ không phải hiếm trên đời này, song sợ vợ của Vương Đại Hồng thì thật là hi hữu.
Đột nhiên, Phó Hồng Tuyết bảo:
Vương Đại Hồng gật đầu:
Song, y vẫn đứng.
Thúy Bình trừng mắt:
Vương Đại Hồng lập tức ngồi xuống. Chỉ khi nào vợ bảo, y mới dám ngồi.
Y ngồi, hai tay đặt trên gối.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Vương Đại Hồng ấp úng:
Y liếc sang Thúy Bình.
Thúy Bình đáp thay:
Vương Đại Hồng gật đầu:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Vương Đại Hồng đáp:
Y đỏ mặt.
Phó Hồng Tuyết nhìn y.
Không khí mát lạnh, song trán y lại đượm mồ hôi. Y lại nhúc nhích mãi, như ngồi không yên.
Bỗng, Phó Hồng Tuyết thốt:
Vương Đại Hồng biến sắc, lúng túng đáp:
Phó Hồng Tuyết thong thả quay đầu lại, nhìn Thúy Bình, gằn từng tiếng:
Thúy Bình biến sắc luôn.
Câu nói như cái tát. Mặt nàng như có mang mặt nạ, cái tát đó làm rơi chiếc nạ.
Phó Hồng Tuyết vẫn nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng.
Dưới cái nhìn của hắn, nàng run người lên, cơ hồ không đứng vững.
Đích xác, người đó không phải là chồng nàng.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Thúy Bình cúi đầu:
Phó Hồng Tuyết cau mày:
Thúy Bình tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Thúy Bình cúi thập đầu hơn.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Thúy Bình lộ vẻ ảm đạm:
Nàng không muốn Phó Hồng Tuyết vũ nhục nàng.
Nàng rơi lệ, tiếp luôn:
Phó Hồng Tuyết vụt hét lớn:
Thúy Bình ôm đầu, khóc mùi.
Nàng hỏi qua tức tưởi:
Phó Hồng Tuyết cao giọng:
Hắn mở rộng đôi tay.
Thúy Bình nhào vào lòng hắn.
Họ ôm nhau một lúc lâu.
Thúy Bình rên rỉ:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Thúy Bình hỏi:
Phó Hồng Tuyết kiên quyết:
Vương Đại Hồng nhìn họ, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Y chợt thấy mình thừa, quá thừa, nên len lén đứng lên, chuẩn bị bước ra.
Y từ từ quay mình.
Một thanh đoản kiếm chợt nằm gọn nơi tay y. Mũi kiếm màu xanh biếc.
Kiếm có độc !
Y từ từ bước ra cửa. Bước được hai bước, y vụt quay mình lại.
Kiếm chớp lên, mũi kiếm lao thẳng vào nách Phó Hồng Tuyết.
Biến hóa ngoài chỗ tưởng của Phó Hồng Tuyết. Hắn đang vòng tay ôm Thúy Bình, nách bỏ ngõ trống trải, biến thành một mục tiêu rất thuận lợi cho địch.
Gia dĩ, kiếm lại nhanh, lại độc, lại mạnh, lại chuẩn !
Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không hay biết gì cả.
May thay, lúc đó Thúy Bình mở mắt ra, thấy bóng người dao động nơi tường.
Nàng không kịp suy nghĩ, dùng toàn lực xô Phó Hồng Tuyết dang ra, lách mình sang, hứng mũi kiếm.
Kiếm không đâm vào nách Phó Hồng Tuyết.
Kiếm đâm vào lưng nàng. Dĩ nhiên, nàng đau là cái chắc, bởi kiếm đâm trúng xương sống nàng.
Tuy nhiên, nàng vẫn mở to đôi mắt, nhìn Phó Hồng Tuyết.
Nàng biết, qua phút giây này, nàng không còn cơ hội nhìn hắn nữa.
Nàng cắn răng, cố giữ cho mình khỏi hôn mê gấp.
Miệng nàng ẩn ước có nụ cười.
Nàng chết đúng giá !
Phó Hồng Tuyết nát lòng !
Thúy Bình thốt câu cuối:
Phó Hồng Tuyết run giọng:
Lệ nóng trào ra, như có thể cuốn theo luôn tròng mắt !
Vương Đại Hồng không rút kiếm ra được, phải buông tay, từ từ lùi lại.